Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 19: Người hùng mang tên Orion!
Từ trên bầu trời xám xịt, một vòng tròn ánh sáng với những hình thù kỳ quái xoay tròn theo quỹ đạo. Ngay giữa trung tâm của vòng tròn, một cái xúc tua lớn chui ra.
Vũ và ba đồng bạn trố mắt nhìn cái xúc tua to lớn trên bầu trời kia, sự nghẹt thở ập vào trước mắt.
So với bốn sinh viên chưa trải sự đời, bọn c·ướp bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn thấy được sự xôn xao và hoảng loạn trong hành động của họ.
Từ phía xa, những ánh đèn bên đường nhấp nháy rồi sáng dần lên, những tia lửa năng lượng thỉnh thoảng tóe ra từng tia chớp. Một bóng dáng bao lớn vững vàng ngược sáng đi tới, Vũ ngây ngẩn nhìn về phía đó, xuất hiện trước mắt là mái tóc dài chấm đất cùng bộ áo choàng kín mít. Đó không phải là giáo sư Orion thì là ai? Cả bốn người đột nhiên cảm thấy giáo sư quả nhiên là chọn đúng thời cơ xuất hiện, đẹp trai ngây người!
“Ngươi là ai?” Tên cướp chính trong nhóm, người có gương mặt hung ác, hét lên, nhưng vẻ mặt hắn đầy vẻ bất an khi nhìn thấy Orion.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Orion!” giáo sư nói với một giọng điềm tĩnh, nhưng Vũ phát hiện cái thần thái và giọng nói này thực sự quen thuộc đến vô cùng. Chẳng phải là sự xuất hiện và câu thoại của mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết hay sao?
Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, Orion nâng tay lên. Không khí xung quanh như rung chuyển, những hình ảnh mờ ảo bắt đầu hiện ra, một sức mạnh lạ lùng xuất hiện trước mặt mọi người. Những dòng nước trong suốt vây quanh bàn tay của Orion, và trong không gian ấy, những xúc tua trên bầu trời liên tục múa may trong hân hoan. Cảnh tượng kinh dị ấy lại là cây rơm rạ cứu mạng của Vũ và những đồng bạn.
“Giáo sư...” Giọng Alaric lạc đi.
“Đã đạt đến cấp Tương tác trong khắc họa rồi sao?” Vale nhỏ giọng, sâu trong ánh mắt đỏ lòm là sự hâm mộ tột cùng.
Dan, không nói gì, chỉ biết ngước đầu há hốc mồm nhìn.
Con mực này có thân hình dài thượt, các xúc tu uốn lượn như những dòng suối, chúng bùng ra từ vòng tròn trên bầu trời và vươn dài về phía các tên cướp. Màu sắc của nó chuyển từ xanh lục sang xanh lam, lấp lánh như những viên ngọc quý dưới ánh sáng.
Các xúc tu được kết hợp từ những dòng nước sống động, giống như một sinh vật huyền bí từ thế giới khác.
“Tao không sợ mày đâu! Khốn kiếp!” Một tên cướp mắng, nhưng trong lòng hắn bắt đầu hoảng loạn khi thấy con mực khổng lồ dần dần tiến lại gần.
“Kê nói nhiều thường chết sớm!” Orion lón tiếng, chỉ tay về phía bọn cướp. Con mực bắt đầu di chuyển, những xúc tu vung vẩy trong không khí, tạo ra những âm thanh như tiếng sóng biển về vào bờ.
Mặc cho bọn cướp la hét, Orion chỉ cần một cái vẫy tay, con mực lập tức quét những xúc tu về phía bọn chúng. Một cú quét mạnh mẽ khiến những tên cướp không thể nào đứng vững, bị đánh bay ra xa, ngã lăn lóc trên mặt đất.
“Cút ngay!” Tên cướp to con nhất trong nhóm gào thét, nhưng con mực không dừng lại; nó xoay tròn như một cơn bão, quấn lấy bọn cướp. Những chiếc xúc tu cuốn chặt lấy những tên cướp, như những sợi dây thần kỳ, không thể nào thoát ra được.
“Buông ra!” Bọn chúng hoảng loạn, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc bị trói chặt.
“Chuyện nhỏ mà thôi!” Orion nói với giọng bình thản nhưng mang đầy sự khoe khoang.
Chỉ trong chớp mắt, bọn cướp đã bị cuốn chặt trong vòng tay của con mực. Orion phất tay một cái, và con mực lập tức thả bọn cướp xuống đất, khiến chúng nằm bất động, mất hết sức lực.
Sau khi giao bọn họ cho lực lượng sát, giáo sư Orion mới xoay người lại nhìn bốn sinh viên đứng ngoan ngoãn xếp thành một hàng, bọn họ cúi gằm mặt, như những đứa trẻ bị bậc phụ huynh bắt quả tang khi làm chuyện xấu.
“Đi thôi, trở về trước rồi nói.” Orion thở dài, chắp hai tay sau lưng.
Vũ, Alaric, Dan và Vale âm thầm trao đổi ánh mắt, trong lòng đều không ngoại lệ mà thẩm nghĩ - Giáo sư hôm nay đổi tính hay sao mà dễ nói chuyện vậy?
Thấy giáo sư bắt đầu đi xa, mấy người bắt đầu chạy theo, năm thân hình biên mã trong cồn cát, bầu trời cũng dần sáng, đại địa lại bắt đầu bốc hơi vì hơi nóng của một ngày mới.
Học viện Di Sản Galactic
“Một hai... một hai.. hộc hộc!”
Tiếng đếm vang lên trên sân học viện, ở đó có bốn thân hình từ thấp đến cao đang chạy chậm, đó không phải là Vũ, Alaric, Vale và Dan hay sao?
Sau sự việc bất ngờ với bọn cướp, Vũ và ba người bạn trẻ về học viện Di sản trong tâm trạng hoang mang. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó. Khi họ đến văn phòng của thầy Orion, vốn dĩ lúc nãy cảm thấy giáo sư Orion rất đẹp trai, nhưng khi giáo sư đưa ra hình phạt thì bốn người cảm thấy sự đẹp trai ấy đã bót dần.
Đau đớn hơn khi mà cả bốn biết tin, số tiền mà Vũ kiếm được, hơn 25.000 NC cũng chỉ bù cho việc giáo sư Orion vì tìm bọn họ mà thắp sáng nguồn năng lượng đèn đường. Số thừa lại cũng chỉ đủ cho Vũ mua thiết bị cá nhân và trả phí đăng ký trên hệ thống dân cư.
Vẻ ngược sáng đến cứu bọn họ của giáo sư đều tan biến, quả nhiên mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng tiền bạc!
“Dù lý do của các em có chính đáng đến đâu, quy tắc là quy tắc,” Orion đáp lại một cách kiên quyết. “Hình phạt của các em sẽ là chạy quanh sân học viện trong hai giờ. Bắt đầu ngay bây giờ!”
“Sân học viện không hề nhỏ,” Alaric thở dài. “Chúng ta sẽ mệt chết mất.”
“Tốt thôi, hãy coi đây là một bài tập thể lực,” Dan nói với giọng ngây ngô, nhưng không giấu nổi vẻ chán nản trong ánh mắt.
Vale hít một hơi, vẫy tay. “Được rồi, cùng nhau nào! Chạy thôi!”
Và thế là cả bốn người bắt đầu chạy quanh sân học viện. Sân học viện Di sản rộng lớn với những bãi cỏ xanh tươi, những hàng cây cao vút và những con đường trải sỏi dẫn đến những tòa nhà cổ kính. Trong không khí trong lành, họ không khỏi cảm thấy thoải mái hơn chút ít, mặc dù vẫn còn chút mệt mỏi.
Mỗi vòng chạy, Vũ cảm thấy sức chịu đựng của mình được thử thách. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở hổn hến của các bạn mình và cảm nhận được mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
“Chúng ta đang trông như những kẻ ngốc!” Alaric nói, miệng thở dốc. Nhưng trạng thái của cậu vẫn tốt hơn Vũ rất nhiều.
Nhân danh đất nước Cộng Hòa, cậu cảm thấy thực sự mất mặt khi thể lực mình không đạt tiêu chuẩn. Xem ra từ hôm nay phải chăm chỉ chạy bộ và rèn luyện thôi - Vũ âm thầm đặt mục tiêu.
“Ít nhất chúng ta cũng đang làm điều gì đó,” Vale trả lời, cố gắng tỏ ra tích cực hơn. “Hãy nghĩ đến sức khỏe!”
Vũ nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Trên tòa nhà quan sát cao nhất của học viện, hiệu trưởng với tấm lưng còng đang quan sát bốn sinh viên đang chạy trên sân trường. Phía sau là giáo sư Orion đang trầm mặc.
“Orion, cậu đã phạm một sai lầm rất lớn!”
“Tôi biết, hiệu trưởng...” Ông ấy khẽ ngập ngừng, sau đó thở dài: “Nhưng tôi không thể để bọn trẻ rơi vào trạng thái nguy hiểm.”
Căn phòng lại lâm vào ¡m lặng. Bà hiệu trưởng chống chiếc gậy lớn, đôi mắt ưu sấu nhìn xuống sân trường. Bà nghĩ, có lẽ bà là hiệu trưởng. bất tài nhất khi để học viện lâm vào tình trạng như vậy. Không bảo vệ được những sinh viên của trường, đến cả cấp dưới của mình cũng vì thế mà...
Thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, bà nói tiếp: “Bọn hc sẽ sớm đến gặp cậu, cậu tính thế nào?”
“Đến thì đến thôi. Trước khi có một cuộc sống yên bình như hiện tại, tôi đã từng là ngôi sao tỏa sáng nhất trên bầu trời...” Orion ngập ngừng, đôi mắt có chút hoài niệm về quá khứ: “Tôi biết họ muốn điều gì từ tôi. Hiệu trưởng đã bảo vệ tôi như vậy bà không nên gánh thêm điều gì nữa.”
“Vũ là một cậu bé có năng lực, cậu ấy nhất định sẽ tỏa sáng và mang đến sự phồn vinh cho học viện.” Không để hiệu trưởng nói gì thêm, giáo sư Orion tiếp lời. Ông khẽ cúi người, xoay ra ngoài, trước khi đóng cửa, dừng lại nói thêm:
“Mấy ngày nữa là nghỉ hè rồi, tôi nghĩ hiệu trưởng nên để bọn nhỏ ra ngoài một thời gian.” Cánh cửa khép lại, để lại hiệu trưởng với bóng lưng già nua và đầy tâm sự.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.