Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 21: Xin chào, quê hương của Vale!
Tàu không gian cất cánh, đẩy cả bốn người nhẹ nhàng về phía sau khi nó rời trạm với tốc độ đáng kinh ngạc. Qua ô cửa kính, Vũ thấy không gian bao la, những dải ngân hà, hành tinh xa xôi trải rộng như những hạt bụi lấp lánh trên một tấm nền tối đen.
Họ bay qua những hệ hành tinh khác nhau, có hành tinh mà bề mặt toàn bộ phủ đầy màu cam rực lửa, bốc lên những cột khói đỏ sẫm. Có hành tinh lại chìm trong giông bão gió lốc, cũng có những hành tinh khác lạ được bao phủ bởi những cành cây.
Vũ mở to mắt, trong mắt toàn là sự chấn động. Cậu nhẹ nhàng áp hai tay vào kính, cánh mũi gần như muốn chạm vào tấm chắn.
“Thật khó tin, không ngờ có một ngày tôi có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt vời này!” Vũ lẩm bẩm, ánh mắt không thể rời khỏi cửa sổ.
Cậu như bị hớp hồn, đây không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng nổi khi còn ở Trái Đất. Ánh sáng từ những ngôi sao xa xôi, các hành tinh lấp lánh trong tầm mắt như những viên ngọc trong suốt. Tất cả khiến Vũ gần như ngạt thở vì choáng ngợp trước sự hùng vĩ của vũ trụ.
Vũ không hề để ý, ngay giây phút cậu chăm chú nhìn vào thiên hà, thì dây chuyền của cậu đột nhiên nhấp nháy vài cái rồi khôi phục trạng thái bình thường.
Vale, ngồi kế bên cậu, mỉm cười trước phản ứng của bạn mình. “Lần đầu tiên của ai cũng vậy thôi. Không gian luôn có một cách làm người ta cảm thấy nhỏ bé.”
Vũ không thể ngừng nhìn. Hàng trăm, hàng nghìn ngôi sao nhấp nháy trong tầm mắt, mỗi một ngôi sao đại diện cho một hệ mặt trời xa xôi, với những câu chuyện, hành tinh, và nền văn minh khác nhau. Lần đầu tiên, cậu thực sự cảm nhận được sự bao la vô tận của không gian và thấy mình chỉ là một phần nhỏ bé trong đó.
“Đây là… thực sự ngoài sức tưởng tượng của tôi,” Vũ nói, giọng pha lẫn cảm xúc kinh ngạc lẫn hào hứng. Những gì cậu đã trải qua từ lúc đặt chân vào thế giới này giờ chỉ là một mảnh ghép nhỏ của bức tranh khổng lồ đang mở ra trước mắt.
Dan thì ngồi ngay bên cạnh, cười toe toét: “Cảm giác này sẽ không bao giờ cũ đâu! Mỗi lần ra không gian, tôi vẫn cảm thấy phấn khích như lần đầu vậy!”
“Đúng là một đám người quê mùa!” Một giọng nói chói tai vang lên, phá hủy tất cả tâm trạng ngắm cảnh đẹp của Vũ và nhóm bạn. Ông ta nói với giọng châm chọc. “Tôi không nghĩ rằng hành tinh đó lại sản sinh ra những người như các cậu - quả nhiên là một hành tinh bị bỏ rơi. Trông thật quê mùa và lạc hậu. Chắc hẳn các cậu chưa bao giờ thấy không gian thật sự trước đây.”
Dan vốn là người thẳng và nóng tính. Khi nghe người đàn ông trung niên nói vậy, gương mặt cậu đỏ lên vì tức giận, lập tức phản bác: “Hành tinh bị bỏ rơi thì sao? Ở trên liên minh cũng không biết có bao nhiêu hành tinh bị bỏ rơi! Chẳng lẽ ông đang thóa mạ những hành tinh đó đều là những hành tinh quê mùa và lạc hậu à?”
Vũ và Alaric gật mạnh đầu, đồng ý với những lời mà Dan nói. Vale cũng âm u nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đó, vẻ mặt bất thiện.
Người đàn ông kia không vì thế mà dừng lại sự khinh bỉ. Lão nhếch môi cười nhạo, giọng nói càng thêm mỉa mai: "À, xin lỗi nếu tôi làm phiền. Nhưng phải thừa nhận, hành tinh của các cậu nổi tiếng vì những chuyện... à, thiếu tầm vóc từ lâu rồi, và để tôi nói thẳng, chẳng có gì đáng giá ở đó cả. Chỉ là một đám người tụ tập cố gắng níu kéo những nền văn minh đã lụi tàn mà thôi."
Vũ nắm chặt tay lại, cảm thấy trong lòng mình dâng lên sự tức giận. Vale đứng lên, ánh mắt cô tối sầm, nhưng trước khi cô kịp nói gì, Alaric đã giơ tay ngăn lại.
Alaric mỉm cười, một nụ cười lạnh nhạt và điềm tĩnh: "Tầm vóc không phải thứ có thể đánh giá qua những lời chế giễu rẻ tiền. Mỗi hành tinh đều có giá trị riêng của nó, chỉ có điều có người đủ tinh tế để nhìn thấy, và có người thì không. Bây giờ thì người đó đang đứng trước mặt một lũ trẻ và có tư tưởng phân biệt những nền văn hóa!"
Người đàn ông cười khẩy, ánh mắt giễu cợt nhìn Alaric. "Ồ, cậu thật giỏi miệng lưỡi. Nhưng lời nói không thể thay đổi được sự thật. Một hành tinh không có giá trị thì vẫn chỉ là thứ phế phẩm trong dải ngân hà mà thôi."
Phát ngôn của ông ta dấy lên một chút xì xào trong đám hành khách. Nhưng bọn họ cũng chỉ ái ngại nhìn, bởi một phần trông ông ta là một kẻ giàu có và có quyền thế, cũng có lẽ bọn họ nhận đồng lời mà ông ta nói.
Vũ hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cậu biết những gì mà người đàn ông này nói ra chỉ là để khiêu khích, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng nó khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm. Cậu đứng lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giọng nói mạnh mẽ:
"Chúng tôi không đến từ hành tinh để b·ị đ·ánh giá hay phán xét. Chúng tôi ở đây để khám phá, học hỏi, và tìm kiếm những điều mới mẻ. Không cần biết ông nghĩ gì về GALA hay bất kỳ hành tinh nào, giá trị thực sự không nằm ở những thứ bề ngoài mà ông có thể nhìn thấy."
Khi không khí căng thẳng đến cực điểm và dường như lâm vào bế tắc, khi một cuộc chiến muốn bùng nổ, thì ngay lúc đó tiếng báo hiệu đã đến hành tinh Lunara, cũng chính là điểm đến quê hương của Vale. Cả bọn vì vậy mà bừng tỉnh, Vũ “hừ” lạnh một tiếng, xoay người kéo Dan - tên to con ra ngoài. Alaric và Vale cũng lườm lão ta một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi cánh cửa tàu bay.
Khi bước lên tàu điện ngầm để di chuyển ra khỏi đại địa, cả ba người đều có chút im lặng và cảm xúc có chút không tốt. Bỗng nhiên Vũ tiến lên phía trước, đối diện với ba đồng bạn của mình.
“Đoán xem lúc nãy tôi đã làm gì?”
Vale liếc cậu một cái, chẳng có hứng thú nói tiếp. Alaric và Vale có thì có chút tò mò. Vũ ấn lên thiết bị cá nhân, sau đó một hình chiếu hiện lên và khung cảnh hỗn loạn quen thuộc phát ra, đó chính là cảnh lúc nãy người đàn ông trung niên kia chế nhạo nhóm bọn họ.
Alaric, Dan và Vale nhìn Vũ một cách khó hiểu. Vũ tiến lại gần, chụm đầu lại, thì thầm nói:
“Chúng ta làm như này…”
“Được không đó?”
“Tuyệt vời!”
“Sau đó làm như này, tiếp theo thì như này…”
Vì thế, Vũ đã thành công đưa những đứa trẻ chưa trải qua việc lợi dụng dư luận xã hội. Tất cả những ánh mắt thán phục đổ xô về Vũ, những ánh mắt khiến Vũ cảm thấy bản thân đã dạy hư mầm non của xã hội mất rồi.
Khi tàu điện ngầm dẫn mọi người đi đến bề mặt hành tinh Lunara, cửa tàu từ từ mở ra, và không khí tươi mới tràn vào, mang theo hương thơm của cỏ cây và sự ẩm ướt của đất đai. Ánh sáng mềm mại từ những vì sao lấp lánh trên bầu trời như một tấm màn nhung, phản chiếu trên mặt đất với những sắc thái rực rỡ của màu xanh lá cây.
Vũ bước ra ngoài, đôi chân đặt lên bề mặt Lunara, và cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng. Cậu không thể không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tuyệt diệu xung quanh. Những cây cối cao lớn, với tán lá màu xanh đậm, tạo nên những hình thù kỳ dị, như những tác phẩm nghệ thuật sống động. Tiếng chim hót vang vọng trong không gian, hòa quyện với âm thanh của dòng nước chảy róc rách từ những con suối nhỏ bên cạnh.
“Wow, đẹp quá!” Dan thốt lên, mắt cậu mở to trước vẻ đẹp kỳ diệu của Lunara.
Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng cậu cảm thấy một chút băn khoăn. Khi nhìn quanh, cậu nhớ đến những truyền thuyết về hành tinh này mà cậu từng nghe Vale kể:
Lunara là một hành tinh kỳ diệu, nơi mà các hồ nước trong vắt được cho là nơi khởi nguồn cho sự sống. Hành tinh này có nhiều cảnh quan tuyệt đẹp với những cánh đồng xanh mướt, núi non trùng điệp và các rừng cây dày đặc, mang lại vẻ đẹp hoang sơ và thuần khiết. Các hồ nước lớn trên hành tinh có khả năng phát sáng vào ban đêm, tạo nên khung cảnh huyền ảo như trong cổ tích.
Vale đứng bên cạnh cậu, ánh mắt chứa đựng niềm tự hào, “Đây là quê hương của tôi. Nơi mà mọi thứ đều bắt đầu.”
"Đẹp thật!" Vũ cảm thán.
“Chúng tôi gọi đây là hành tinh của những kỷ niệm.” Vale giải thích, vẻ mặt cô nhẹ nhàng. “Nơi đây chứa đựng những bí ẩn và câu chuyện mà chỉ chúng tôi mới hiểu.”
“Câu chuyện gì?” Dan hỏi, ánh mắt đầy hào hứng.
Vale cười, “Mỗi cái cây, mỗi viên đá đều có câu chuyện riêng. Nhưng những gì mà chúng ta tìm kiếm không chỉ là vẻ đẹp bên ngoài mà còn là linh hồn của nơi này. Cậu biết rồi đó, chúng tôi cùng chung cội nguồn, ra đời từ giếng thiêng!”
Note: Cầu hoa, cầu bình luận, cầu đề cử!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.