Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
Nghĩ tới những lời Tô Thanh Phong nói, Tiêu Nhược Thủy ánh mắt hiện lên một tia sát khí.
Hiện tại Tiêu gia nhưng là do nàng làm gia chủ, tuy rằng trường kỳ không quản lý, nhưng bản thân nàng cũng đại biểu cho Tiêu gia sau này. Tiêu Tiên Nhi mặc dù là con gái của ca ca nàng, nhưng nàng xem Tiêu Tiên Nhi như con gái ruột.
Chuyện năm đó Tiêu Tiên Nhi cũng biết, nàng cũng không có đem chuyện năm đó che giấu Tiêu Tiên Nhi. Dù cho ca ca nàng làm sai, nhưng nàng đích thân g·iết ca ca mình là sự thật, nàng không có tư cách che giấu chuyện này.
Nhiều năm qua cũng không có người nhắc tới.
Nếu như hiện tại có người đối với Tiêu Tiên Nhi động thủ… Hít sâu một hơi, nàng. liếc mắt nhìn xuống dưới một chút. Có Dương Ngọc Lan tại, Tô Thanh Tuyết hẳn không có vấn để gì. Nàng dứt khoát quay người biên mất tại chỗ.
Tô Thanh Phong khóe miệng nở ra nụ cười.
Hắn vẫn luôn biết Tiêu Nhược Thủy tại, cho nên mới cố ý nói lời đó.
Đương nhiên, hắn là có thiện ý.
Về phần nguyên nhân, giống như hắn nói với Tô Thanh Tuyết như thế, Tiêu gia cùng Tô gia có quan hệ mật thiết, Tiêu gia xảy ra chuyện, Tô gia cũng sẽ bất lợi, điều này là hắn không muốn thấy, dù sao hiện tại Tô gia là do mẹ hắn quản lý.
Mà một nguyên nhân khác, bởi vì… Tiêu Tiên Nhi là họ Tiêu.
Tuy rằng có chút mờ mịt, nhưng hắn vẫn muốn kiểm nghiệm một phen.
Họ Tiêu cũng không phải một họ bình thường, hắn muốn xem xem Tiêu Tiên Nhi phải chăng sẽ gặp phải ám toán. Nếu như không có, mọi chuyện đều tốt đẹp, tuy rằng không kiểm tra ra được cái gì, nhưng hắn mới 10 tuổi mà thôi.
Lời của một đứa bé 10 tuổi, lại còn là lời thiện ý, vì an toàn cất nhắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nếu như Tiêu Tiên Nhi thật xảy ra vấn đề, như vậy…
Suy đoán của hắn là đúng.
Sau này gặp phải mấy cái họ khác, phải cẩn thân quan sát mới được.
Tiêu gia.
Tiêu Nhược Thủy tại trong hư không cẩn thận quan sát lấy nhất của nhất động của Tiêu Tiên Nhi.
Từ ngày Tô Thanh Phong nhắc nhở đã được một tuần.
Bảy ngày trôi qua, hết thảy đều bình thường, Tiêu gia thậm chí còn vì Tiêu Tiên Nhi bày tiệc ba ngày.
Hết thảy đều rất êm đẹp.
Nàng lúc này đã có ý định rời đi, nhưng nội tâm vẫn cứ mãi đinh ninh. Mỗi lần muốn hoài nghi không có chuyện gì, lời Tô Thanh Phong lại vang lên bên tai nàng.
“Tiêu thư, ta mang cơm tới”.
Ngoài phòng, một thị nữ bưng khay đồ ăn đi tới nhẹ gõ cửa kêu lên.
“Vào đi”.
Thị nữ đem đồ ăn mang vào để lên bàn liền rời đi
Tiêu Tiên Nhi đi tới ngồi xuống bình tĩnh ăn lấy bữa sáng.
Tiêu Nhược Thủy ánh mắt co rút lại, nàng ngửi thấy một tia được vị.
Ngay lúc Tiêu Tiên Nhi bưng canh lên uống một ngụm, một đạo khiếm khí bắn tới đem chén canh trên tay phá hủy. Chỉ là Tiêu Nhược Thủy vẫn trễ một bước, bởi vì giật mình, Tiêu Tiên Nhi đã đem canh trong miệng nuốt xuống.
Phốc!
Vừa nuốt xuống, Tiêu Tiên Nhi lập tức cảm giác không ổn, nàng nhịr không được phun ra. Nhưng từ miệng nàng. phun ra không phải nước canh, mà là máu tươi.
Tiêu Nhược Thủy nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh, bàn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Tiên Nhi, sức mạnh tràn vào xem xét thể nội. Sắc mặt nàng nhất thời tái đi.
Quả nhiên như nàng nghĩ.
Trong chén canh kia, có Hóa Cốt Tủy.
Hóa Cốt Tủy nhưng là cấm dược. Tại toàn bộ đại lục, không có bất kỳ dược sư nào dám luyện chế Hóa Cốt Tủy.
Thứ này có thể phá hủy thân thể, dù cho thể chất mạnh mẽ cỡ nào, dù là thần thể tiểu thành cũng có thể trong nháy mắt phá hủy. Dù cho cứu sống lại cũng sẽ trở thành phế nhân.
May mắn duy nhất là Hóa Cốt Tủy chỉ mới vừa xâm nhập cơ thể Tiêu Tiên Nhi liền bị nàng chặn lại, nhưng nàng. không có năng lực đem nó ép ra... không, hẳn là nói, trừ khi đạt tới Bất Hủ cảnh mới có thể.
Bởi vì muốn đem Hóa Cốt Tủy bức ra, như vậy người bức ra phải đạt tới Bất Hủ cảnh, bởi vì lúc này Hóa Cốt Tủy không có năng lực gây tổn thương cho Bất Hủ cảnh.
Nhưng…
Toàn bộ Nam Hoa thành, dù là Vạn Linh tông cũng không có Bất Hủ cảnh tồn tại. Muốn cứu Tiêu Tiên Nhi, cũng chỉ có thể tới Bích Dao cung, cũng chính là nữ đế của Bích Lạc Hoàng Triều – Bích Dao nữ đế.
Nhưng mà, từ đây tới Bích Dao cung, nàng gấp rút lên đường cũng mất tới ba ngày. Mà Tiêu Tiên Nhi lại không chịu đựng được tới ngày đó, thời gian của Tiêu Tiên Nhi cũng chỉ có một ngày mà thôi.
Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, đi tìm Tô Thanh Phong.
Mặc dù biết hắn chỉ là một đứa bé, nhưng… trực giác của nàng nói cho nàng biết, nên tìm tới hắn.
Nếu như hắn không thể…
Tiêu gia, cũng nên thanh tẩy lại lần nữa. Dù là… số người chết so với năm đó nhiều hơn nàng cũng không ngần ngại.
Tiêu Tiên Nhi nhưng là máu mủ duy nhất còn lại của ca ca nàng.
“Cô cô?”. Tiêu Tiên Nhi suy yếu nhìn Tiêu Nhược Thủy thốt lên.
“Tiên Nhi, đừng nói chuyện. Ta nhất định sẽ tìm được cách cứu ngươi”. Tiêu Nhược Thủy mím môi nói, hốc mắt nhịn không được chảy ra một hàng lệ.
“Cô… cô cô. Không… không sao. Ta… không trách… không trách ngài”. Tiêu Tiên Nhi đưa tay run rẩy lau đi nước mắt trên mặt Tiêu Nhược Thủy.
Chuyện năm đó, cách đây ba năm Tiêu Nhược Thủy liền đã nói với nàng, nàng cũng biết cha mình phạm vào tội lỗi không cách nào tha thứ. Tiêu Nhược Thủy có thể bảo đảm nàng tới hiện tại đã nhận lấy áp lực rất lớn.
Nếu không có Tiêu Nhược Thủy, nàng cũng không sống được tới bây giờ.
Nàng biết, ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, chỉ là không nghĩ tới sẽ là lúc trong đời nàng vui vẻ nhất.
Nàng vốn cho rằng, chỉ cần mình ngoan ngoãn, không gây chuyện, lại thể hiện ra thiên phú siêu tuyệt, như vậy mình sẽ được chấp nhận, nhưng không nghĩ tới, khi nàng còn đang vui vẻ chờ mong tương lai, lại gặp phải kết cục như này.
“Là ta không tốt, không bảo vệ tốt ngươi”. Tiêu Nhược Thủy cắn môi rur rấy nói.
“Không... không sao”.
“Ta… ta đã rất… vui… vui vẻ”.
“Cô… cô cô, đừng… tự trách”.
“Ngươi không chết được!”.
Tiêu Nhược Thủy truyền sức mạnh vào trong cơ thể Tiêu Tiên Nhi bảo đảm tính mạng. của nha đầu này, sau đó nàng hít sâu một hơi, ôm lấy Tiêu Tiên Nhi biến mất tại chỗ.
Oanh!
Tô Thanh Phong đang ngồi đọc sách, đột nhiên liền cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố phủ xuống.
Trước mặt hắn, cả khu vườn liền bị ép thành phấn vụn. Chỉ thấy một vị nữ tử xinh đẹp đang ôm lấy một thiếu nữ trên tay đi tới trước mặt hắn.
Nàng vừa xuất hiện, xung quanh người Tô Thanh Phong cũng xuất hiện vài người.
“Nhược Thủy, ngươi đây là...”. Dương Ngọc Lan xuất hiện, nhìn thấy Tiêu Nhược Thủy liền kinh ngạc hỏi.
“Lan tỷ, Tiên Nhi nàng bị người hạ dược, trên người nàng lúc này tồn tại Hóa Cốt Tủy”. Tiêu Nhược Thủy dừng lại đáp.
“Cái gì?!
Tô Thanh Phong cũng híp mắt lại.
Xem ra, suy đoán của hắn là đúng.
Chỉ là...
“Lan tỷ, lúc này đã không kịp. Ta muốn hỏi Thanh Phong một chút, hắn có thể cứu Tiên Nhi hay không. Mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng… trực giác nói cho ta biết ta nên tới đây”.
“Hóa Cốt Tủy xâm nhập vào cơ thể nàng chưa đầy một giây liền bị ta chặn lại, hiện tại ta không có năng lực tới Bích Dao cung, cho nên...”. Tiêu Nhược Thủy nói tới đây liền không nói tiếp.
Dương Ngọc Lan cũng rất giật mình, nghe được tao ngộ của Tiêu Tiên Nhi, sắc mặt của nàng có chút khó coi.
Nhưng khi nghe được Tiêu Nhược Thủy muốn nhờ con trai mình hỗ trợ, nàng nhất thời sửng sốt. Nàng muốn phản bác, nhưng nghĩ tới chuyện khi còn bé, lại nghĩ tới năm đó tại trong rừng gặp được chuyện kia, nàng liền lâm vào do dự.
“Mẹ, không sao. Để ta xem một chút”.
Tô Thanh Phong lúc này lên tiếng.
Dương Ngọc Lan giật mình nhìn lại, suy tư trong giây lát liền khẽ gật đầu nói.
“Phong nhi, nếu như không được cũng đừng miễn cưỡng”.
Tô Thanh Phong đi tới nhìn lấy Tiêu Tiên Nhi, ánh mắt hơi lấp lóe.
[Danh tính]: Tiêu Tiên Nhi
[Trạng thái]: Trúng độc l0)
[Cảnh giới]: Luyện Huyết cảnh nhị giai
[Căn cốt]: Băng Phượng Thánh Thể (Tiểu thành)
[Thiên phú]: Băng Tuyết Chỉ Chủ
“Trúng độc: Hóa Cốt Tủy”.
“Phương pháp hóa giải:
Một: Cần Bất Hủ cảnh hấp thu Hóa Cốt Tủy, có thể hoàn mỹ giải độc.
Hai: Cần tế ra Huyết Hồn Châu đặt tại vị trí trái tim người trúng độc, đem độc tính hấp thu sau liền hoàn mỹ giải độc, thậm chí có thể để người trúng độc thể chất sinh ra đặc tính miễn nhiễm độc tố, nhưng Huyết Hồn Châu sau đó suốt ba ngày sẽ liên tục phát ra sức mạnh khiến cơ thể ngủ say, cần liên tục cung cấp năng lượng nếu không sẽ dẫn tới cơ thể suy kiệt mà chết.
(Chú ý: không thể để Huyết Hồn Châu rời khỏi cơ thể qua một giờ, nếu không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng)
Nhìn nhưng thứ này, Tô Thanh Phong hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn lấy Tiêu Nhược Thủy nói.
“Ta có thể cứu nàng, chuẩn bị cho ta đầy đủ dược thảo thuộc tính ôn hòa, tốt nhất có thể bổ sung năng lượng…”.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.